Nơi làm việc cũng là chốn thư giãn
Phan Ni và Lão Châu, đôi bạn thân từ thời sinh viên Đại học Tô Châu (Trung Quốc), từng có gần 8 năm sống trong guồng quay quen thuộc: sáng đi làm, tối về nhà, lặp lại ngày này qua ngày khác. Năm 2019, cả hai cùng đưa ra quyết định sẽ nghỉ việc để trở thành nhà thiết kế độc lập, khởi đầu hành trình tìm kiếm một cuộc sống ý nghĩa và tự do hơn.
Ban đầu, Phan Ni không giấu nổi lo lắng, sợ không có khách hàng. Trái lại, Lão Châu lại rất điềm tĩnh: “Nếu không thành công thì đi làm lại thôi.” Câu nói tưởng đơn giản nhưng lại là niềm tin giúp họ kiên định trên con đường mới. May mắn thay, sau 3-4 năm làm việc tại nhà, họ dần gây dựng được danh tiếng và khách hàng riêng.
Đến năm 2022, đôi bạn quyết định chuyển đến vùng quê Tô Châu, sống trong ngôi nhà 300 m² do chính tay họ thiết kế. Căn nhà mới vừa là tổ ấm, vừa là không gian sáng tạo của cả hai. Hai tầng trên dùng để sinh hoạt, hai tầng dưới là studio làm việc, có phòng vật liệu, phòng in, khu trà nước và cả một phòng họp mini tràn ngập ánh sáng tự nhiên.

Phan Ni và Lão Châu gọi lựa chọn của mình là “nghỉ hưu sớm kiểu sáng tạo”. Họ không muốn chờ đến tuổi già mới sống chậm, mà chủ động giảm khối lượng công việc, dành thời gian cho leo núi, trồng hoa, đọc sách, thưởng trà… vốn là những thú vui giúp cân bằng tinh thần và khơi nguồn cảm hứng.
Không gian sống của họ là sự kết hợp hài hòa giữa công năng và cảm xúc. Tầng một là nơi sinh hoạt chung, gồm phòng khách, bếp và sân nhỏ lát gỗ. Phan Ni thích nấu ăn và pha trà, nên cô thiết kế gian bếp mở kết hợp giữa phong cách Á – Âu, giúp vừa nấu nướng vừa trò chuyện với bạn bè. Bộ sofa thấp tạo tầm nhìn hướng ra khu vườn xanh mát, khiến không gian như hòa làm một với thiên nhiên.

Không gian làm việc của họ được bố trí ở tầng dưới một cách đơn giản, mộc mạc với gỗ ép biển và trần bê tông thô. Giữa hai tầng có một phòng họp mini cao 5,6 mét, ngập ánh sáng tự nhiên, tạo cảm giác như một rạp chiếu phim nhỏ giữa lòng nhà.
Phan Ni là người đảm nhận phần nội thất, còn Lão Châu lo thiết kế tổng thể. Cô chọn phong cách tối giản, không chạy theo xu hướng mà chú trọng cảm giác thoải mái, bền vững. “Không phải vì tôi thích thương hiệu, mà vì đồ tốt thật sự sẽ nâng tầm không gian và tồn tại lâu dài,” cô chia sẻ.

Bàn ăn bằng đá cẩm thạch nguyên khối là món đồ cô yêu thích nhất. Khi ánh nắng phản chiếu qua vườn, mặt bàn sáng lên như mặt hồ. Với Phan Ni, những món đồ nhỏ mới chứa nhiều giá trị cảm xúc: một ly cà phê đẹp có thể khơi dậy niềm yêu thích latte art, hay một bộ ấm trà tinh tế khiến cô muốn mời bạn bè đến thưởng trà nhiều hơn.
Lịch trình thư thái đôi khi làm mất "khái niệm thời gian"
Trong ngôi nhà tràn ngập sắc xanh ấy, mỗi buổi sáng của họ bắt đầu bằng ánh nắng rọi qua khung cửa, hương trà thoảng nhẹ và âm thanh dịu dàng của cuộc sống.
Khi còn ở thành phố, cả hai từng tốn nhiều thời gian di chuyển đến công ty, dù đã cố gắng tìm kiếm nơi làm việc cách nhà không quá xa. Còn giờ đây, “khoảng cách công việc” chỉ là một phút – từ tầng trên xuống tầng dưới. Phần thời gian tiết kiệm ấy được dành cho những bữa sáng tươm tất, một ly trà ấm hay vài trang sách buổi sớm.

“Lối sống này khiến chúng tôi không còn khái niệm giờ giấc hay thời gian,” họ nói. “Khi có cảm hứng, chúng tôi vẽ cả đêm; còn lúc rảnh, lại đọc sách hay chăm vườn. Cuộc sống như thế khiến chúng tôi thấy mình đang ‘nghỉ hưu sớm’ vậy.”
Sau đó, để tách biệt giữa công việc và đời sống, họ quy định hai lối đi riêng trong nhà. Lối từ sân vườn dẫn vào nhà cho sinh hoạt hằng ngày, còn lối từ gara tầng hầm cho khách hoặc nhân viên.
“Nhờ vậy, dù sống và làm việc cùng chỗ, chúng tôi vẫn giữ được ranh giới rõ ràng,” Phan Ni nói.
Những ngày nắng đẹp, Phan Ni thường tụ tập bạn bè ngoài sân, còn Lão Châu chăm chút cho khu vườn nhỏ bên hông nhà. “Nguồn năng lượng tinh khiết giúp tôi khơi gợi sáng tạo”, Lão Châu kể. “Khi bí ý tưởng, tôi chỉ cần mang laptop ra vườn, vừa làm việc vừa ngắm cây, mọi thứ lại trở nên tươi mới.”
Đối với Phan Ni và Lão Châu, hạnh phúc không đến từ những thứ xa hoa, mà từ việc được sống đúng với nhịp điệu của bản thân. Căn nhà ở vùng quê Tô Châu không chỉ là nơi nghỉ ngơi, mà còn là minh chứng cho triết lý sống của họ: làm điều mình yêu thích, tận hưởng từng khoảnh khắc.
“Làm việc ở nhà cũng có nghĩa là cho phép bản thân làm những điều tưởng chừng vô nghĩa,” Phan Ni chia sẻ. “Nhưng đôi khi, niềm vui lại đến từ chính những giây phút ấy. Nhiều người nói chỉ khi nghỉ hưu mới có thể sống như thế này, còn chúng tôi tin rằng, sống trọn vẹn ngay bây giờ mới là cách tôn trọng bản thân nhất.”
*Nguồn: Yitiao, Zhihu