Hai người phụ nữ ngoài bốn mươi, từng là bạn thân suốt hai mươi năm, một người ly hôn, một người độc thân. Sau khi con cái lớn, công việc ổn định, họ cùng nhận ra mình chẳng còn thiết tha với nhịp sống thành phố.
Một buổi chiều uống trà, một người nói: "Tớ muốn về quê, sống chậm lại, trồng rau nuôi gà." Người kia gật đầu: "Nếu có người ở cùng thì hay nhỉ. Hai đứa mình về chung, xây một căn nhà, sống cho mình lần cuối."
Câu nói tưởng chỉ là lời nói chơi, cuối cùng thành thật. Họ bán căn hộ cũ, gom góp tiền, về quê một vùng ven núi ở Quảng Tây, mua mảnh đất hơn 400 mét vuông, dựng ngôi nhà hai tầng. Một người phụ trách thiết kế, người kia lo trang trí. Cả hai đều nói đây là "món quà tuổi trung niên" dành cho chính mình.

Hai người bạn thân rủ nhau sống chung
Những tháng đầu, cuộc sống thật dễ chịu. Buổi sáng cùng nhau ra chợ, chiều chăm vườn, tối uống trà, xem phim. Họ gọi đùa nhau là "hai bà già thời hiện đại", mở tài khoản mạng xã hội chia sẻ cuộc sống ở quê, trồng cây, nấu ăn, làm bánh. Cộng đồng mạng khen "sống đẹp, sống có chất lượng". Họ được phỏng vấn, được khen là "tấm gương nghỉ sớm tận hưởng cuộc đời". Nhưng mạng xã hội chỉ thấy phần sáng. Còn trong căn nhà, mâu thuẫn nhỏ bắt đầu tích tụ từng ngày.
Lưu Thanh, người từng làm kế toán, tính tình tỉ mỉ, thích mọi thứ ngăn nắp, lên kế hoạch cho cả tuần. Còn Diệp Phương, vốn là giáo viên nghệ thuật, lại thoải mái, cảm hứng thất thường, muốn làm gì thì làm, thường bày đồ khắp nơi. Buổi sáng Lưu Thanh dậy sớm tưới cây, quét sân, Diệp Phương vẫn còn ngủ. Lưu Thanh nhắc vài lần, không thay đổi, bắt đầu khó chịu. Một lần, cô nói thẳng: "Cậu sống kiểu tùy hứng thế này sao chịu được lâu?" Diệp Phương cười: "Tớ sống để dễ chịu, không phải để thi đua xem ai gọn hơn." Câu nói tưởng nhẹ, nhưng khiến không khí lạnh đi rõ rệt.




Cuộc sống điền viên tươi đẹp nhưng trong lòng họ là bão tố
Họ vẫn sống cùng, nhưng nói ít hơn.
Lưu Thanh bắt đầu có thói quen ra ngoài nhiều hơn, tham gia câu lạc bộ đọc sách. Diệp Phương thì mời bạn bè đến chơi, nấu nướng, mở nhạc. Hai người đi qua nhau trong nhà như khách trọ. Tất cả chỉ nổ tung khi có người đến hỏi mua lại mảnh đất. Giá cao gấp đôi so với lúc họ mua. Diệp Phương muốn bán, nói: "Bán đi, chia đôi, ai thích ở đâu thì ở, tiền đó cũng dư cho vài năm sống thoải mái." Lưu Thanh không đồng ý: "Tớ không về đây để buôn đất. Tớ muốn sống yên."
Hai người tranh cãi.
Lưu Thanh nói Diệp Phương thực dụng. Diệp Phương đáp lại: "Cậu cố chấp. Cái gì cũng phải theo kế hoạch, mệt mỏi lắm. Tớ thấy như mình đang sống trong địa ngục vậy" Lời qua tiếng lại, càng lúc càng gay gắt. Đêm đó, họ nói đủ những điều từng giấu trong lòng suốt mấy năm, từ chuyện nấu ăn, dọn dẹp, tiền điện nước, đến việc ai chi nhiều hơn khi xây nhà. Sáng hôm sau, Diệp Phương xách vali lên thành phố, không nói lời nào.
Căn nhà chỉ còn lại Lưu Thanh. Mọi thứ gọn gàng, yên tĩnh, nhưng trống rỗng. Không còn tiếng cười, không còn tiếng dép, chỉ có tiếng gió luồn qua mái ngói. Mỗi buổi chiều, cô pha trà ngồi nhìn ra vườn, tự hỏi vì sao mọi thứ nhanh như vậy, mới năm ngoái còn cùng nhau vẽ bản thiết kế, giờ người kia đã biến mất khỏi khung cảnh.
Cô cố sống thêm vài tháng, rồi cũng rao bán nhà. Không phải vì cần tiền, mà vì không chịu nổi ký ức.
Một năm sau, họ gặp lại ở thành phố, trong buổi hòa giải chia tài sản. Không ai to tiếng, chỉ trao đổi đúng phần việc cần làm. Ký xong, Lưu Thanh nói: "Có lẽ tình bạn không chịu nổi hiện thực." Diệp Phương đáp ngắn gọn: "Ừ. Chắc vậy." Không trách móc, không oán hận, chỉ là không còn gì để nói.
Câu chuyện của họ lan ra trong nhóm bạn. Ai cũng tiếc, cũng bảo "hai người hợp thế mà, sao tan được?" Nhưng hợp để nói chuyện không có nghĩa hợp để sống chung. Ở tuổi năm mươi, con người đã quá quen với nhịp sống riêng, cách chi tiêu riêng, thói quen riêng. Sống cùng ai cũng phải nhường, mà tuổi này, nhường nhịn lại là điều khó nhất.
Khi còn trẻ, tình bạn dựa trên sự chia sẻ. Còn khi trung niên, nó tồn tại nhờ khoảng cách. Quá gần, quá thật, sẽ dễ gãy.
Diệp Phương sau đó mở một lớp dạy vẽ nhỏ. Cô bảo với bạn: "Tớ vẫn thích sống chậm, chỉ là không cần ai ở cạnh nữa." Lưu Thanh thì chuyển về sống cùng mẹ già, nói rằng "ở đâu cũng được, miễn không phải sống trong kỳ vọng." Họ vẫn giữ số điện thoại của nhau, nhưng không còn nhắn tin. Mỗi người chọn một cách yên tĩnh riêng, không liên quan tới ai.
Giờ ngôi nhà cũ đã có chủ mới, một đôi vợ chồng trẻ về làm homestay. Căn vườn được cải tạo, ao cá được nạo vét, tường sơn lại màu trắng. Mỗi khi có khách hỏi, chủ mới chỉ nói ngắn gọn: "Trước đây, hai người bạn thân xây nên." Người trong làng thì kể thêm vài chi tiết, rằng họ từng rất thân, rất vui, rồi đột nhiên mỗi người đi một hướng. Không ai biết rõ lý do thật sự, và có lẽ chính hai người đó cũng chẳng rõ.
Câu chuyện của là một lát cắt nhỏ trong đời sống, nơi tình bạn không tan vì phản bội hay tiền bạc, mà vì hai người trưởng thành theo hai hướng khác nhau. Đến một độ tuổi nhất định, người ta nhận ra: sống yên đôi khi không cần ai đồng hành. Có những mối quan hệ, giữ được ký ức đã là tốt. Mọi thứ còn lại, cứ để thời gian làm phai.