Nguyễn Thị Tuyết Minh (31 tuổi, sống ở TP.HCM) thích lái xe phân khối lớn và đi du lịch, khám phá những điều mới mẻ từ khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên, phải đến năm 25 tuổi, cô mới thực sự có chuyến phượt đầu tiên. Nhưng chỉ trong vòng 6 năm, cô gái trẻ đã có nhiều hành trình phi thường ít người đạt được.
Tuyết Minh từng đi phượt xuyên 4 nước trong 65 ngày mà chỉ tốn 35 triệu đồng, đi hết 63 tỉnh thành Việt Nam và đặc biệt là hành trình chinh phục Umling La nằm ở Ladakh, được tổ chức Guinness thế giới ghi nhận là con đèo cao nhất có thể đi qua bằng xe trên thế giới, với độ cao ấn tượng 5.883m so với mực nước biển.
Những người chinh phục được nơi này thường là nam giới. Cũng đã có nhiều cô gái đến được nơi này, song hầu hết là đi bằng ô tô, hay ngồi phía sau chiếc xe do người khác điều khiển. Còn Tuyết Minh được xem là nữ biker Việt đầu tiên tự điều khiển xe máy chinh phục điểm đến kỳ thú này.
Chinh phục đỉnh cao
Bạn là một phượt thủ nổi tiếng với những hành trình ít ai dám thực hiện. Hành trình chinh phục đỉnh Umling La vừa rồi của bạn diễn ra như thế nào?
Chuyến đi Umling La kéo dài khoảng 10 ngày, với 7 ngày chạy xe. Chúng tôi đi cùng một đoàn tới Leh Ladakh, nghỉ ngơi 1 ngày để thích nghi với độ cao 3.500m. Việc thích nghi này rất quan trọng, là điều kiện để có thể tiếp tục những hành trình dài hơn, chinh phục những địa điểm cao hơn.
Trong thời gian cố gắng thích nghi độ cao 3.500m, tôi đã trải qua nhiều lần lưỡng lự, phân vân. Hướng dẫn tour có nói rằng, để thích nghi độ cao này, cần phải uống nhiều thuốc chống say trước đó 2-3 ngày. Nhưng tôi kiên quyết không uống, vì muốn đợi đến Ladakh cho cơ thể thích nghi xem như thế nào mới tùy cơ ứng biến.
Ở Leh, tôi có triệu chứng khát nước rất nhiều song nhịp thở vẫn đều đặn. Tôi cũng không được ngủ trong tư thế thoải mái như ở nhà, mà bắt buộc phải nằm nghiêng 45 độ.
Tôi bắt đầu lưỡng lự có nên uống thuốc hay không. Tham khảo mọi người, tôi quyết định uống thuốc. Nhưng đáng tiếc không mang lại hiệu quả như mong muốn. Sau khoảng 15 phút uống, tôi xuất hiện triệu chứng ói mửa, đổ mồ hôi lạnh, tay chân bủn rủn, tiêu chảy trong một đêm bị liên tục 3 lần cứ như chết đi và sống lại….. Thành ra, uống rồi mà không khác gì không uống. Do đó, tôi quyết định không dùng viên thuốc chống sốc độ cao nữa để cơ thể điều chỉnh thích nghi với môi trường tự nhiên.
Tôi có cảm giác như sắp phải nhập viện đến nơi. Nhưng tôi cố gắng trấn tĩnh lại, điều chỉnh nhịp thở, thở chậm, mở hết cửa và ngủ tư thế 45°, cũng may sáng hôm sau, cơ thể hồi sức và ổn, tôi tiếp tục nạp các loại vitamin và nước để mong cơ thể phục hồi lại nhanh hơn, cũng như tăng sức đề kháng cho cơ thể để tiếp tục hành trình theo mọi người.
Hành trình di chuyển kéo dài khoảng 7 ngày. Đường đi khá xấu, nào là đường đồi núi, đường hoang mạc, đất đá sỏi… Ở hồ Pangong, điều kiện thiếu nước và có chút nhiễm mặn không được trong. Một số nơi không có mạng lưới điện. Mọi người ở đây thường sử dụng bằng máy phát điện hoặc năng lượng mặt trời nên khá yếu và chỉ sử dụng trong khoảng thời gian nhất định. Nước nóng cũng vậy nên mọi người phải tranh thủ tắm khi có nắng lên. Nói chung, điều kiện sinh hoạt ở đây khá thiếu thốn.
Hành trình bắt đầu cuối tháng 10, sắp sang đông nên trời rất lạnh. Một số đoạn đường đóng băng không thể di chuyển bằng xe máy. Nhiệt độ ban đêm xuống tới -8° cho đến -13°, sáng ra cũng chỉ khoảng 3-5 độ. Do đó, phải đến tầm 9h, chờ nắng lên, nhiệt độ tầm 10° - 12°, chúng tôi mới bắt đầu di chuyển. Không chờ nắng lên thì vô cùng lạnh, e sẽ ảnh hưởng sức khỏe dẫn đến việc lái xe không an toàn.
Trời lạnh đến mức có cả tuyết, một số đoạn đường bị đóng băng, không thể lái xe máy đi qua, rất không an toàn. Do đó, chúng tôi buộc phải leo lên xe bán tải đi qua những điểm đó. Quá trình di chuyển dưới thời tiết lạnh trong thời gian dài khiến các anh em giảm dần sức khỏe và có hiện tượng chảy máu mũi, thiếu hụt oxy.
Về chuyện chinh phục đỉnh Umling La, tôi được bảo rằng mình là nữ biker Việt đầu tiên tự chạy xe máy 1.000km mà không có sự hỗ trợ chuyên nghiệp. Nhưng tôi chỉ thấy mừng vì đã may mắn lên được đỉnh Umling La, chứ không nghĩ bản thân là một điều gì đó ghê gớm. Chỉ là thời điểm đó, tôi may mắn chinh phục đỉnh đó trước người khác thôi.
Điều gì đã thôi thúc bạn đến với những hành trình như vậy? Bạn đã lấy sức mạnh ở đâu để có thể vượt qua những khó khăn?
Tôi đã đam mê xe phân khối lớn từ rất lâu, cũng đã tham gia nhiều câu lạc bộ, các buổi training của hội xe, hãng xe. Nhờ đó, tôi có được một số kỹ năng để chạy những con đường xấu, quanh co. Lái chiếc xe khá nặng, trong khi chiều cao khiêm tốn, không tránh khỏi xuất hiện một vài sự cố trong hành trình. Chẳng hạn, khi phải đổ cua nhiều, có thể gặp phải hiện tượng "say cua".
Lái xe trong điều kiện nhiệt độ phổ biến từ -5 độ đến 10 độ C, tôi không chỉ lạnh cơ thể mà lạnh cóng đôi tay cầm lái, đôi chân và mũi. Dù vậy, tôi luôn động viên mình 'Gần tới nơi rồi, cố gắng thêm chút nữa'. Cũng có lúc tôi cảm giác mình sắp từ bỏ đến nơi, vì quá lạnh không chịu nổi. Nhưng mọi người trong đoàn đều cố gắng động viên: 'Ráng lên em, sắp đến nơi rồi, còn vài cây nữa thôi', nên tôi lại cố gắng chinh phục được đỉnh Umling La.
Trong hành trình, tôi cũng có lần gặp sự cố nhẹ khi di chuyển từ hồ Pangong đến Hanle. Do tôi chọn vào đường offroad là bãi cát mịn, bụi mù mịt không thấy đường, lại là đường cát khó di chuyển dẫn đến ngã xe (một cú té bay 10 triệu). Chiếc xe không đề được, mọi người phải hỗ trợ đẩy giúp, trong khi tôi ngồi trên xe cố gắng nổ máy. Khi thấy xe nổ, vẫn còn chạy được là tôi lại chạy tiếp.
Nhìn chung, cả hành trình, tôi luôn cố gắng làm sao để xe không tắt máy, làm phiền đến những người khác trong đoàn. Nếu xe bị tắt máy sẽ rất rắc rối. Chẳng hạn, do đang đi đường đèo, đường xấu, lại nhiều cát, bị ngã xe hay tắt máy sẽ khiến mọi người xung quanh rất vất vả hỗ trợ đẩy xe. Do đó, tôi cố gắng uyển chuyển một chút, để chinh phục được cung đường đó mà không làm phiền người khác. Rất may mắn, cuối cùng tôi đã thành công.
Xe phân khối lớn, xe côn tay rất hợp đi phượt
Bạn đã lái nhiều chiếc xe khác nhau. Chuyến xuyên Đông Nam Á là Sonic 150R, chuyến xuyên Việt là CB500X, hay chuyến chinh phục Umling La là chiếc Royal Enfield Himalayan 450. Tại sao bạn lại chọn những chiếc xe phân khối lớn này?
Tôi thích xe phân khối lớn, xe côn tay vì tính an toàn và độ tăng tốc, đặc biệt khi muốn vượt chướng ngại vật hay đi đường đèo. Chẳng hạn, khi đổ đèo mà rơi vào trường hợp mất thắng, số sẽ giúp ghìm lại, cho tôi có thời gian phán đoán tình hình và xử lý tốt hơn. Nếu sử dụng xe tay ga đi xa, đặc biệt là đường đèo, nếu gặp trục trặc về vấn đề thắng sẽ khá nguy hiểm, dễ bị trôi xe, khiến mình dễ bị hoảng, không định hình được tình huống để xử lý chính xác.
Ngoài ra, nữ mà lái xe tay côn vượt qua những chướng ngại vật khó khăn cho cảm giác… rất ngầu (cười). Thực hiện được điều này không hề đơn giản. Tôi cũng phải trải qua quá trình tập luyện khó khăn, nhiều lần ngã xe, nhiều lần dựng xe để có thể điều khiển được như bây giờ.
Vậy bình thường, bạn sử dụng một chiếc xe như thế nào?
Điều đó tùy thuộc vào nhu cầu di chuyển. Nếu đi đường trường, tôi hay dùng Honda CB500X, loại phân khối lớn dòng adventure. Nếu đi uống cà phê hay đi phố, tôi hay dùng nakedbike. Còn xe cào cào sẽ dùng để đi rừng, vì nhỏ gọn dễ di chuyển hơn.
Nghĩa là bạn có hẳn một bộ sưu tập xe mô tô nhiều dòng để phục vụ cho các mục đích khác nhau. Bạn có thể tiết lộ sơ qua về những chiếc xe bạn có?
Chiếc Honda CB500X tôi hay chạy có thể nói là chiếc mô tô quốc dân với giá vừa phải. Mức giá tầm 200 triệu là bình thường với những người chơi xe phân khối lớn. Chi phí bảo dưỡng không quá cao, lại nhiều trang bị an toàn như phanh ABS, hộp số 6 cấp, công nghệ chống trượt.
Chiếc xe cào cào Yamaha WR155R tôi hay sử dụng để tập giữ thăng bằng, vượt qua chướng ngại vật và dựng xe theo từng cân nặng.
Với thân hình nhỏ nhắn và là nữ nên việc dựng một con xe phân khối lớn nặng 200kg là điều khá khó khăn với tôi. Nên tôi sẽ tập dựng với những chiếc xe có trọng lượng khoảng 130-150kg để tăng dần thể lực cũng như tư thế dựng xe sao cho phù hợp mà không phải tốn quá nhiều sức lực và điều này đòi hỏi cần thời gian tập luyện nhiều.
Riêng chiếc CB300R cũng là chiếc tôi đã từng đi phượt xa và cũng phù hợp để di chuyển trên phố, uống cà phê cùng bạn bè. Nhưng khi đã chạy quen thì tôi vẫn muốn nâng phân khối cũng như đa dạng dòng xe để có thể trải nghiệm và cùng nó đi ngao du khắp nơi. Mỗi một chiếc xe đối với tôi đều gắn liền kỷ niệm, các khoảnh khắc đáng nhớ nên tôi không muốn bán đi.
Tôi khá tò mò lý do bạn đam mê xe phân khối lớn - một thứ vốn không phải sở trường của phái nữ, đặc biệt những người có vóc dáng xinh xắn.
Thật ra, tôi vẫn có một chiếc xe tay ga nhỏ gọn để đi phố thường xuyên. Nhưng để đi chơi, đi phượt thì tôi thích xe phân khối lớn hơn, vì cảm thấy khỏe khoắn hơn, không bị ì như xe máy thông thường. Chẳng hạn, khi tôi muốn vượt qua một thứ gì đó, những chiếc xe phân khối lớn sẽ bứt tốc một cách dễ dàng. Còn xe máy thông thường sẽ cần một khoảng thời gian để vượt lên, hay gọi đơn giản là độ ì. Chẳng hạn, tôi mất khoảng 10 giây khi muốn vượt qua chiếc xe đi trước nếu sử dụng một chiếc xe máy bình thường. Nhưng dùng xe phân khối lớn thì chỉ mất chừng 3-5 giây.
Trong tương lai, bạn có dự định gì không, chuyến đi xuyên thế giới bằng xe máy hay bằng ô tô chẳng hạn?
Ước mơ thì luôn có, nhưng thủ tục không dễ, do đó cần lên kế hoạch rất cụ thể. Nhưng tôi lại là kiểu người không thích kế hoạch. Cứ thích là đi thôi.
Bạn có lời khuyên gì cho những bạn gái muốn thử sức với xe phân khối lớn và đi phượt bằng những chiếc xe "khó nhằn" này?
Theo tôi, nữ lái xe phân khối lớn không quá khó khăn. Điều quan trọng là tập luyện thôi. Khi đã đi quen rồi thì đi phượt bằng xe phân khối lớn không phải vấn đề. Nhưng tốt nhất nên chọn cung đường quốc lộ, thay vì đường nhánh hay đường tỉnh. Nếu đi những đường này, nếu không may xe xảy ra vấn đề sẽ rất khó xử lý. Đơn cử như đi vào nơi không có sóng, có muốn gọi cứu hộ cũng khó.
Ngoài ra, nếu đi phượt bằng xe máy thì nên trang bị kiến thức về chiếc xe của mình cũng như cách xử lý những tình huống dễ gặp phải như thủng lốp, rồi cách bảo dưỡng xe.
* Rất cảm ơn bạn về những chia sẻ vừa rồi.