Từ nhân viên tập đoàn hàng đầu trở thành người giao đồ ăn, tôi đã hiểu ra chân lý của việc kiếm tiền

Admin
Cuộc đời không phải là một cuộc đua, mà là một hành trình. Mỗi người đều có nhịp điệu riêng của mình.

Dạo gần đây, tôi đọc được một câu chuyện.

Một blogger có tên @Tiểu Phái đã chia sẻ câu chuyện của mình: Anh từng là nhân viên của Alibaba nhưng giờ đang chạy giao hàng ở quê nhà.

Từ năm 2008, anh đã gia nhập gã khổng lồ công nghệ này. Sau đó, anh nghỉ việc để khởi nghiệp, từng thử sức với thương mại điện tử xuyên biên giới, điều hành một studio dịch vụ vận hành thuê, và thậm chí còn làm quản lý tại nhiều công ty công nghệ lớn khác.

Nhưng guồng quay công việc với cường độ cao và áp lực kéo dài đã khiến anh, khi gần bước sang tuổi 40, mắc chứng trầm cảm trung bình và sút cân nhanh chóng.

Được vợ ủng hộ, anh quyết định đưa cả gia đình về quê, chọn một lối sống nhẹ nhàng hơn.

Giờ đây, anh dành thời gian chăm con, chạy giao hàng kiếm thêm thu nhập, tối đến thì dựng video. Dù thu nhập không cao, nhưng áp lực giảm đi đáng kể, cuộc sống trở nên bận rộn mà đầy đủ.

Một bình luận bên dưới bài viết đã nói lên tất cả:

"Khi có tuổi, ta lại thích những công việc không cần động não nhiều, đơn giản hơn, vừa làm vừa ngắm nhìn thế giới xung quanh."

Phải, từng bước chân đo lường độ cao của mây trời, giờ lại tính toán những ngã rẽ trong con hẻm nhỏ, đời người cũng chỉ có vậy.

Trước đây, chúng ta luôn nghĩ rằng phải không ngừng tiến lên, theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng khi trải nghiệm đủ nhiều, ta mới nhận ra rằng, biết cách bước chậm lại cũng là một dạng trí tuệ và thấu hiểu.

Từ nhân viên tập đoàn hàng đầu trở thành người giao đồ ăn, tôi đã hiểu ra chân lý của việc kiếm tiền- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

01

Vài ngày trước, tin tức về giáo sư Lưu Vĩnh Phong của Đại học Chiết Giang đột ngột qua đời vì xuất huyết não đã khiến cả mạng xã hội xôn xao.

Lý lịch của ông thật sự lẫy lừng:

28 tuổi nhận bằng tiến sĩ Đại học Chiết Giang, 30 tuổi trở thành phó giáo sư, 35 tuổi lên giáo sư.

44 tuổi giành được Quỹ khoa học trẻ xuất sắc cấp quốc gia, xuất bản hơn 230 bài báo khoa học, nắm trong tay 48 bằng sáng chế.

Thế nhưng, tốc độ thăng tiến như vũ bão đó lại phải đánh đổi bằng chính sinh mệnh của ông.

Sau khi ông qua đời, vợ ông khôi phục lại lịch trình làm việc trong một năm qua từ máy tính cá nhân. Bất cứ ai nhìn vào cũng không khỏi bàng hoàng.

Trong số 183 ngày làm việc theo quy định, ông đã làm việc đến 319 ngày. Trong đó:

135 ngày di chuyển khắp nơi vì công tác, 105 ngày tan làm sau 10 giờ đêm.

Suốt 18 năm, ông đã duy trì một cường độ làm việc gần như kiệt quệ.

Đến ngày ông đột quỵ, ông vẫn đang tham dự một hội nghị học thuật ở Tây An.

Đúng là đi lên cao có thể mang lại tiền bạc, địa vị, thành tựu, nhưng đồng thời cũng dễ dàng đánh mất những điều quý giá: Sức khỏe, cuộc sống tự do và những khoảnh khắc bên gia đình.

Tôi nhớ đến một video cảm động.

Một người cha nói với con trai 6 tuổi của mình : "Tết xong rồi, bố mẹ phải đi làm xa kiếm tiền."

Cậu bé òa khóc: "Bố mẹ đừng đi có được không?"

Người cha dịu dàng giải thích: "Bố mẹ phải kiếm tiền để mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho con chứ."

Nhưng cậu bé vẫn bướng bỉnh lắc đầu: "Con không cần những thứ đó, con chỉ muốn bố mẹ ở bên con. Tiền nhiều để làm gì, miễn là gia đình mình ở bên nhau là đủ."

Cuối cùng, người cha quyết định không đi làm xa nữa, mà ở lại quê hương tìm một công việc gần nhà, vừa lo được kinh tế, vừa có thể ở bên con.

Đến một độ tuổi nào đó, ta sẽ hiểu rằng: Có những thứ còn quan trọng hơn cả "đi lên cao". Một khi đã mất đi, cả đời không thể bù đắp.

Từ nhân viên tập đoàn hàng đầu trở thành người giao đồ ăn, tôi đã hiểu ra chân lý của việc kiếm tiền- Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

02

Khi còn làm việc ở Bắc Kinh, tôi quen một người bạn tên Tiểu Tây.

Cô ấy bằng tuổi tôi nhưng lúc nào cũng bận rộn đến mức hiếm khi có thời gian tụ tập. Trò chuyện với cô ấy, chỉ toàn nghe nói về số liệu, KPI, chiến lược tăng trưởng... Áp lực như một chiếc bóng không ngừng đè nặng.

Sự thiếu ngủ kéo dài và căng thẳng tinh thần đã khiến sức khỏe cô suy giảm nghiêm trọng, thậm chí có dấu hiệu trầm cảm.

Năm ngoái, Tiểu Tây đã từ bỏ vị trí giám đốc vận hành với mức lương 500.000 tệ/năm (~1,7 tỷ đồng) để đến Đại Lý mở một homestay.

Bây giờ, trang cá nhân của cô tràn ngập hình ảnh những con phố cổ yên bình, những khu vườn nhỏ xinh, mặt hồ trong xanh và bầu trời đầy sao.

Cô nói với tôi: "Giờ đây, KPI của tôi là mỗi ngày ngắm biển Erhai đổi bảy sắc xanh khác nhau. Trước kia, tôi cứ nghĩ cuộc sống tốt hơn nghĩa là có nhiều tiền hơn. Nhưng giờ tôi hiểu, một cuộc sống tốt không chỉ là vật chất đủ đầy, mà còn là sự thỏa mãn và bình yên trong tâm hồn."

Từ nhân viên tập đoàn hàng đầu trở thành người giao đồ ăn, tôi đã hiểu ra chân lý của việc kiếm tiền- Ảnh 3.

Ảnh minh hoạ

03

Gần đây, tôi đọc được một tin tức: Ở tuổi 58, nữ diễn viên nổi tiếng Vương Tổ Hiền đã mở một cơ sở trị liệu bằng ngải cứu tại Canada.

Nhiều người tiếc nuối: "Một tượng đài nhan sắc, sao lại rơi xuống tận đây?"

Nhưng họ không biết rằng, sau nửa đời trải nghiệm, cô đã sớm buông bỏ danh lợi. Cô thích cuộc sống giản dị, không phấn son, ngày ngày đi chợ, dắt chó đi dạo, tu tập trong chùa.

Có câu nói rất hay: "Sống ở nơi thấp, tâm hồn mới có thể ở nơi cao."

Cuối cùng, tôi muốn nhắn nhủ: Cuộc đời không phải là một cuộc đua, mà là một hành trình. Mỗi người đều có nhịp điệu riêng của mình.

Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy thử đổi hướng. Đừng để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy "leo cao", mà quên mất ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Hãy sống một đời không hối tiếc.

Theo Toutiao