Nhiều năm trước, cuộc sống của gia đình ba người ở Bắc Kinh của dì Vương bỗng rẽ sang một hướng khác khi bi kịch xảy ra. Mất đi người chồng thân yêu, bà rơi vào cảnh đơn thân, cùng con gái nương tựa nhau sống qua những tháng ngày khó khăn.
"Đôi khi tôi nhìn vào chiếc cốc nước mà ông ấy từng dùng và nước mắt cứ thế rơi", bà chia sẻ.
Thế nhưng, dù có lúc tưởng chừng như gục ngã, tình mẫu tử là điểm tựa lớn nhất để hai mẹ con dì Vương tiếp tục sống và vươn lên. Cô con gái chăm chỉ, thi đỗ vào trường đại học danh giá, có công việc ổn định và sau này đã kết hôn, ra ở riêng. Cuối cùng, dì Vương có thời gian cho riêng mình – thời gian để sống cuộc đời mà bà chưa từng dám nghĩ đến.
Căn nhà 58m² – tổ ấm chữa lành giữa lòng Bắc Kinh

Căn hộ nhỏ của dì Vương nằm trên tầng hai của một khu nhà ba tầng cũ tại khu Triều Dương, diện tích sử dụng chỉ khoảng 58 mét vuông. Trải qua 30 năm sử dụng, không gian này từng rất chật chội, tối tăm và xuống cấp. Nhưng nhờ sự động viên của con gái, bà đã quyết định cải tạo toàn bộ căn hộ – không phải để sang trọng hơn, mà để sống thoải mái và tự do.

Từ hành lang chung còn giữ nguyên lan can kim loại cũ, bước vào nhà là một thế giới hoàn toàn khác: tường và trần được sơn trắng giúp không gian sáng bừng lên. Phòng khách chỉ rộng khoảng 10m² nhưng được sắp xếp tinh giản: Một chiếc ghế đơn, bàn trà gỗ nguyên khối, tấm thảm vải lanh màu be. Không cần nhiều đồ đạc, chỉ cần đủ để ngồi uống trà, đọc sách và tận hưởng bình yên.

Trong căn bếp kiêm phòng ăn – vốn là phòng ngủ cũ của con gái – mọi chi tiết đều gợi nhớ đến ký ức: chiếc tủ đựng đồ ăn là hồi môn từ thời bà lấy chồng, mặt bàn có vết loang do thời gian để lại nhưng bà vẫn giữ nguyên. Trên bàn, một bình hoa môn đỏ và chiếc khăn trải bàn họa tiết nhẹ nhàng khiến không gian thêm thơ mộng.


Mỗi góc nhà là một khoảng trời riêng
Phòng ngủ của bà được con gái tặng riêng một khung giường có tựa lưng bằng da màu vàng sẫm – màu sắc không nổi bật nhưng ấm áp và bền vững. Ngoài cửa sổ là tán cây xanh mát, lá đung đưa trong gió. "Cứ nghe tiếng gió thổi qua kẽ lá là tôi thấy lòng mình bình yên lại", bà nói.

Không có ban công, bà lắp thêm võng nhỏ để đọc sách và phơi nắng. Ở tầng trệt, phần diện tích sân nhỏ thuộc sở hữu riêng được bà tận dụng trồng đủ loại cây – từ hương thảo, phong lữ cho đến tuyết hoa xanh. "Tôi thích nhìn cây cối lớn lên, nó khiến tôi thấy mình vẫn còn trẻ", bà cười.



Không gian lưu trữ trong nhà cũng được bố trí gọn gàng, hợp lý. Phòng tắm tuy nhỏ nhưng có khu vực khô – ướt riêng biệt, thiết kế tối giản mà tiện dụng. Mọi thứ đều phục vụ cho cuộc sống tự lập, gọn gàng và dễ chịu.

Sống một mình nhưng không cô đơn
Dù sống một mình, nhưng qua mạng xã hội, dì Vương đã nhận được sự yêu mến của hàng triệu người. Những bức ảnh bà chia sẻ về cuộc sống hằng ngày trong căn nhà nhỏ khiến cộng đồng mạng không khỏi trầm trồ: "Đây mới là cuộc sống mà tôi mơ ước khi về già", một người bình luận.
"Ngôi nhà ấy không sang trọng, nhưng từng góc đều cho thấy sự chăm chút và niềm vui sống", một người khác viết.
Còn dì Vương, bà chỉ khiêm tốn đáp: "Tôi không cần giàu có. Tôi chỉ cần một căn nhà đủ sáng, đủ xanh và đủ ấm lòng để mỗi sáng thức dậy thấy mình vẫn đang sống trọn từng ngày".