Vừa qua, tại chương trình Antrich, nghệ sĩ ưu tú Phương Hồng Thủy đã chia sẻ về chồng hai Việt kiều của mình ở Mỹ.
Cô nói: “Tới giờ phút này, tôi cảm giác cuộc sống của mình không còn gì mong muốn nữa khi đã có một người bạn đời hiểu tôi, trân quý tôi.
Con tôi xa cách tôi 15 năm, giờ cũng từ Úc qua Mỹ ở được 7, 8 năm nay rồi. Với một người được làm vợ, làm mẹ như tôi là sung sướng nhất trên đời rồi.
Mỗi năm, đến dịp giỗ Tổ, nếu được về Việt Nam thì tôi đi dự lễ giỗ Tổ còn ở nhà tôi sẽ bày ra cúng. Tôi cúng đơn giản thôi, cũng chỉ có trái cây, bánh trung thu. Chính chồng tôi là người tạo điều kiện, mở loa dàn, chuẩn bị mic, nhạc để tôi được cất tiếng ca.
Chỉ cần tôi được ca vọng cổ là chồng tôi cũng vui, nên ông ấy hay bảo: Tôi chuẩn bị xong hết rồi, bà ca đi. Tôi chỉ cần thế, không dám đòi hỏi gì hơn.
Vợ chồng tôi hầu như không bao giờ cãi vã. Có chuyện gì xảy ra cũng phải ngồi nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau vì tôi sợ lớn tiếng, gây lộn. Cứ ai lớn tiếng là tôi trốn. Vì thế, tôi chưa bao giờ khó chịu về chồng, chồng cũng chưa bao giờ khó chịu về tôi.
Cuộc sống ở Mỹ cũng cực với chồng tôi vì ông ấy là người đi làm còn tôi ở nhà. Chồng tôi không cho tôi đi làm dù làm nail ở Mỹ kiếm được khá nhiều tiền. Khi nào vui vui thì tôi đi hát, còn bình thường thì ở nhà, không phải đi hát để cơm áo gạo tiền.
Sau này, tôi chủ yếu đi hát cho các chùa chứ không đi hát show. Show nào tôi cảm thấy vui thì đi, show nào bầu show mặc cả, nói trên trời dưới đất thì tôi từ chối.
Chồng cho tôi niềm vui như vậy nên tôi cảm thấy vừa đủ và hạnh phúc, không còn gì mong cầu hơn.
Chồng tôi cũng bảo, nếu một ngày nào đó không nuôi tôi nổi nữa, ông ấy sẽ rất đau lòng khi để tôi phải đi làm nuôi gia đình, ông ấy mong điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Chồng tôi hài hước lắm nên tôi cũng chưa bao giờ phải buồn khổ điều gì. Chỉ là đôi khi mình cần cho người ta có không gian riêng, đừng kiểm soát. Kiểm soát là thiếu tôn trọng và khiến người ta không vui, như vậy là không hay. Đó là điều tôi muốn nhắn gửi tới các em các cháu. Bản thân mình cũng cần có không gian riêng thì tại sao lại tò mò không gian riêng của người ta”.